Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

[Oneshot] Khi nào em mới quay về | YunJae

Author: JyN
Disclaimer: YunJae là của nhau
Category: romance, sad
Pairing: YunJae
Rating: PG-13
OST:  Without words - Jang Geun Suk 
Summary:




Chocolate đưa em đến
Khăn quàng mang em đi
Nơi gốc cây phong đó
Tôi tự hỏi…
Thứ gì có thể đem em quay về bên tôi














Khi nào em mới quay về



















Chocolate đưa em đến. Với niềm tin. Tình yêu. Và hy vọng. Em đến, sưởi ấm trái tim một người. Tôi không thích chocolate, càng không phải yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng thực sự, càng ăn thì càng cảm thấy ngọt, càng đến gần lại càng cảm thấy ấm áp hơn.






Lần đầu tiên tôi gặp em là lúc tôi đang theo học tại Canada. Nơi gốc cây phong ấy, em đang ngồi. Miệng khẽ hát. Bên cạnh em là chiếc hộp chocolate nhỏ chỉ còn duy nhất một viên. Nếu như ngày đó tôi không nhìn thấy em, không quan tâm xem tại sao ngày nào em cũng ngồi nơi gốc phong ấy, không nghe những câu hát của em thì có lẽ giờ đây…tôi đã không cứ chờ đợi mãi một bóng hình như vậy nữa.








Lẽ ra anh không nên làm điều đó
Lẽ ra anh cứ nên để mặc
Như những gì anh đã không thể thấy
Như những gì anh đang không thể thấy
Lẽ ra…
…anh không nên nhìn em dù chỉ một chút






Em biết không, ngày ấy tôi thắc mắc không hiểu vì sao trong chiếc hộp chocolate ấy chỉ còn duy nhất một viên, mà em vẫn giữ lại nó như vậy. Tôi có hỏi nhưng em chỉ cười và bảo :“Chocolate có đôi đấy !” Đôi ư ? Lúc đó tôi không tin đâu, chẳng phải là hai viên chocolate hoàn toàn tách biệt ra ư ? Sao có thể gọi là đôi được. Mà dù có là đôi đi chăng nữa thì người ta vẫn chỉ ăn từng viên một. Hai hương vị khác biệt sao có thể hòa cùng với nhau được cơ chứ ! Nực cười thay khi giờ chính bản thân tôi lại đang muốn tin vào cái gọi là “đôi” đấy ! Rằng hai cá thể vốn hoàn toàn tách rời nhưng lại luôn nghĩ về nhau. Rằng dù cách xa nhưng tâm hồn lại hướng đến nhau. Rằng khác biệt nhưng vẫn có thể dung hòa.








Rồi cứ thế, ngày này qua ngày khác…em vẫn ngồi đó với chiếc hộp chocolate nhỏ, khẽ ngân nga câu hát của mình. Chỉ thế thôi nhưng không hiểu sao có thể làm rung động trái tim tôi. Tôi không hay biết gì về em, kể cả cái tên vậy mà lại đem lòng yêu con người ấy. Yêu cái cách em ngồi yên dưới gốc phong, đưa mắt nhìn ra phía xa xăm vô định nào đấy. Yêu giọng hát ngân nga khe khẽ hay cách nghịch từng chiếc lá phong ấy. Yêu từng lời nói của em về cái-được-gọi-là-đôi đấy ! Tất cả đã đi vào trái tim tôi một cách âm thầm, lặng lẽ. Không một lời nhưng tôi đã yêu em. Chocolate. Tôi thầm cảm ơn nó đã mang em đến cho cuộc đời tôi. Nhưng giờ tôi lại mong muốn nếu như ngày đó, tôi không nghe theo cảm giác của mình. Có lẽ…cảm giác đau đớn này, không phải dành cho tôi…









Lẽ ra anh nên bỏ chạy thật xa
Lẽ ra anh nên vờ như không nghe thấy 
Như với những gì anh đã không thể thấy
Như với những gì anh đang không thể thấy 
Lẽ ra…
…anh không nên nghe theo tình yêu dù chỉ là một chút










Chiếc hộp chocolate nhỏ vẫn ở yên bên cạnh em. Giống như tôi vẫn ngồi hằng giờ liền để nghe em hát. Cuối cùng cái ngày tôi mong đợi nhất cũng đến, ngày em chú ý đến tôi. Lúc đó, cũng chỉ vì chocolate thôi phải không em…dù biết vậy nhưng tôi vui lắm. Em nói với tôi, cười với tôi, chú ý đến sự tồn tại của tôi…quan trọng hơn cả quan tâm tới Jung Yunho này. Em hỏi tại sao ngày nào tôi cũng đến nơi này. Tôi chỉ cười, không đáp vì thực ra tôi cũng chẳng biết trả lời em ra sao nữa. Suy nghĩ một hồi tôi đã nói chocolate. Đúng vậy ! Vì có chocolate nên tôi mới thấy và chú ý đến em. Em cười và nói rằng có lẽ chúng ta có cùng sở thích. Hay thật đấy ! Vậy là cái câu trả lời không đầu không cuối của tôi cũng có tác dụng đấy chứ…






Kể từ ngày ấy, em cười nói với tôi nhiều hơn. Nhưng hầu như chủ đề chỉ xung quanh những thanh chocolate. Vị ngọt ngào hay cay đắng nó mang lại. Hay về cái “đôi” mà tôi vẫn thắc mắc. Tôi nhớ em đã từng nói rằng khi ăn chocolate, cái ta cảm nhận được không phải chỉ là vị của nó. Vì dù nó có ngọt ngào đến đâu mà ta ăn khi đang buồn thì cái đắng vẫn ứ đọng nơi cuống họng. Rằng truyền thuyết mà chocolate chứa đựng là cái đôi mà em vẫn thường nói.








Tôi yêu em nhưng không đủ can đảm để nói ra điều ấy. Tôi sợ. Sợ em sẽ từ chối tình cảm của tôi hay cay đắng hơn là coi nó như một xúc cảm nhất thời của tuổi trẻ bồng bột này mà thôi. Được ở bên cạnh em, có lẽ thế là quá đủ…Nhưng những hành động, biểu hiện của em khiến lòng tham của tôi ngày một lớn dần lên. Nó làm tôi tin rằng em có tình cảm với tôi, làm tôi hy vọng rằng chúng ta có thể trở thành đôi ! Nhưng niềm tin giờ đây đang chuẩn bị vụt mất rồi em, quay về bên tôi được không ? Xin em, Jaejoong àh !










Chẳng nói một lời, em cho anh biết thế nào là tình yêu
Chẳng nói một lời nhưng em đã cho anh thấy tình yêu này
Em thậm chí đã để anh…
…nắm giữ từng hơi thở của em
Nhưng rồi em vẫn bỏ chạy như thế 








Khăn quàng đưa em đi. Mang theo trái tim một người. Sao em nỡ làm một người đau khổ, em nghĩ gì khi người đó yêu em ? Liệu có bao giờ em hiểu được trái tim này đã từng vì em mà cảm thấy hạnh phúc, mong ngóng, muốn được yêu thương. Em cho tôi cảm nhận hơi ấm, sự dịu dàng nơi em, em làm tôi những tưởng em đã đặt cả trái tim mình vào đó, làm tôi đem trái tim, lý trí và tâm hồn ra đánh đổi nhưng ngay lập tức em ruồng bỏ nó. Vô tình bóp vụt tất cả những gì tôi đã trao. Ký ức về một miền đau thương nhất mà tôi không muốn nhớ lại. Nhưng thực ra có bao giờ quên được đâu.








Chiếc khăn quàng màu đen. Kỉ vật cuối cùng em trao cho tôi cũng là lời từ biệt. Ngày ấy, tôi đã hạnh phúc vì em bảo chiếc khăn này là em đan tặng tôi nhưng đến nằm mơ cũng không thể ngờ rằng…chính nó đã mang em rời bỏ tôi. Ôm chặt chiếc khăn vào lòng mà bật khóc như một đứa trẻ. Em đi mà không nói một lời cũng chẳng cho tôi biết lý do. Chỉ đơn giản là biến mất khỏi cuộc đời tôi không một chút tung tích.






Khi nhận chiếc khăn ấy, tôi đã quên mất một điều rằng. Khi em tặng khăn quàng cho tôi cũng chính là lúc em phải ra đi. Có người đã từng nói rằng : “Nếu tặng khăn quàng cho đối phương cũng chính là xóa bỏ đi sợi dây kết nối giữa 2 người” Vậy ra là em…để tôi đi ư ?






Khăn quàng. Chẳng phải hàm ý của nó là sưởi ấm trái tim của những người đang cô đơn, đang thất vọng vì tình yêu ư ? Em để lại nó chẳng phải là vì muốn tôi có thể vui lên hay sao ? Nhưng sao giờ đây chiếc khăn quàng màu đen này lại mang một vẻ lạnh lẽo vậy em ? Bên ngoài thì ấm nhưng tâm hồn tôi lạnh lắm em àh ! Nó đóng băng cả rồi. Vì em đấy ! Biết không ? Sao lại khiến tôi cứ vô vọng chờ đợi mãi như vậy ? Quay về sưởi ấm trái tim tôi đi, Jaejoong yah !










Chẳng nói một lời, tình yêu cứ thế rời bỏ anh
Chẳng nói một lời, tình yêu cứ thế vứt bỏ anh
Anh nên nói gì tiếp đây ? 
Ngay cả khi đôi môi anh mín chặt
…cũng không khỏi quá đỗi ngỡ ngàng
Ra đi chẳng một lời sau cuối




Ngày ấy, trời trong, những tia nắng nhạt màu chiếu xuyên qua từng đám mây ửng hồng. Không khí hơi lành lạnh pha vào cái nền trời xanh nhẹ, phả ra chút sương còn đọng trên từng cành lá. Khi đông đến, tìm được ngày như hôm nay quả thật rất lạ. Gió khẽ thổi, tách những đám mây ra để nắng trời chiếu qua từng kẽ hở. Chút ánh sáng xua tan cái màng sương bàng bạc của buổi sớm. Nắng trong ngày đông, đẹp thật! Vậy mà tôi không sao mỉn cười với suy nghĩ đó được…có lẽ là vì em ra đi trong đông ấm này. Tôi đưa tay chạm khẽ vào giọt sương đang trực rơi xuống mặt đất, nó đẹp nhưng lại quá mong manh và dễ dàng tan vỡ. Giống như em vậy, rất gần rồi nhưng nếu cố gắng đưa tay nắm lấy sẽ biến mất không một chút dấu vết nào cả.






Em đến rồi đi. Tựa hồ như giấc mơ, vội vùi chôn cùng những đợt sóng. Những tưởng lời yêu sẽ được nói, ngờ đâu rơi phải vực thẳm vô đáy. Kí ức ngày qua được khăn quàng ủ ấm trong tim. Nhớ về cái ngày mà đáng nhẽ chúng ta thuộc về nhau. Dù chưa từng nói, chưa một lần mở lời nhưng tận sâu nơi tâm hồn em…có yêu tôi mà phải không ? Hay đó vốn chỉ do tôi tưởng tượng, rằng khoảng trống lấp đầy sâu trong lý trí của em…dành cho tôi.






Tôi cố vươn bàn tay giữ chặt hơi ấm ấy vào lòng. Chợt bừng tỉnh khi miền ký ức xa xôi quay về. Vẫn ngỡ rằng em đang kề bên nhưng rồi giật mình nhận ra chỉ là ảo tưởng. Khăn quàng ngày ấy tôi vẫn còn giữ mãi…Vì dù nó có khiến tim tôi đau đớn, có xé tan cả cõi lòng, có dẫm đạp lên tình yêu mà tôi đã gửi trao thì đó…cũng là vật duy nhất thuộc về em. Nên tôi sẽ cố để mà tiếp tục yêu, tiếp tục chờ đợi, tiếp tục tin vào hy vọng mong manh dễ vỡ này.






Tại sao tim anh đau như vậy ?
Tại sao đau mãi vẫn không ngừng
Chỉ là anh không thể thấy em nữa
Chỉ là em không còn ở đây nữa
Còn lại…tất cả vẫn chỉ như ngày xưa ấy






Yoochun nói tôi mù quáng khi cứ đeo đuổi một tình yêu vô định. Junsu nói tôi ngu ngốc khi cứ tiếp tục chờ đợi trong vô vọng. Changmin nói tôi thật đáng thương khi yêu một người có trái tim sắt đá, vô tình như em. Họ vốn chẳng biết gì về em cả, nên mới nói những lời như vậy. Em yên tâm, những lời nói ấy chẳng làm tôi bớt yêu em đi đâu, thậm chí còn là động lực giúp tôi tiếp thêm sức mạnh. Quay về đi em, chứng minh cho họ thấy rằng niềm tin của tôi không sai, rằng cứ tiếp tục chờ đợi sẽ có một ngày em quay về, rằng tôi đã không yêu nhầm người.






Nước mắt tôi có thể rơi. Trái tim có thể đau đớn. Lý trí có thể ngu ngốc. Tâm hồn có thể đã rời bỏ. Nhưng tình yêu tôi dành cho em sẽ mãi được khăn quàng che chở, ủ ấm đến ngày em quay trở về. Tình yêu ấy, sẽ mãi vẹn nguyên như cái ngày nó bắt đầu.






Cố nuốt nước mắt đang dần thấm đẫm tâm hồn, tôi nhận ra rằng mình đang khóc như một kẻ ngốc tin vào điều kì diệu, vào một câu chuyện cổ tích mà chính bản thân tôi đang cố biến nó trở thành sự thật. Và rồi chợt hiểu rằng có lẽ nắm giữ một bàn tay khác với sợi chỉ ràng buộc của tâm hồn. Bên nhau chưa hẳn đã là hạnh phúc và...đông ấm không phải lúc nào cũng đẹp






Chẳng nói một lời, nước mắt anh cứ thế rơi
Chẳng nói một lời, trái tim anh cứ thế vỡ vụn






Nơi gốc cây phong ấy, tôi đang ngồi với chiếc khăn quàng hờ trên cổ. Miệng khẽ hát. Bên cạnh tôi là chiếc hộp chocolate nhỏ chỉ còn duy nhất một viên. Rất giống với em ngày xưa, chỉ khác là…em vì sở thích, còn tôi là vì em. Gốc phong trơ trụi, không một chiếc lá. Từng cành khẳng khiu như xuyên vào trái tim tôi. Chợt nhớ lại cái ngày có em…giá như, tôi đã đủ can đảm để nói lên ba tiếng thiêng liêng ấy. Thì mọi chuyện…chưa hẳn đã như thế này phải không em ?






Nhiều lúc tôi cảm thấy khó hiểu với chính bản thân mình. Rõ ràng là đã có ý muốn từ bỏ, buông xuôi tất cả mọi thứ nhưng tôi vẫn không sao làm được. Trái tim luôn luôn đàn áp lý trí. Cảm xúc vẫn luôn chi phối hành động. Do đó tôi lại tiếp tục chờ đợi một ngày…tình yêu của tôi quay về, nơi gốc cây phong ấy.






Chẳng nói một lời, anh cứ thế chờ đợi tình yêu
Chẳng nói một lời, tình yêu cứ thế làm anh đau đớn
Chẳng còn biết gì xung quanh,
Anh trở thành ngốc nghếch…khi chỉ biết nhìn lên trời cao mà khóc






Gốc cây phong. Tôi chẳng biết nên yêu hay nên ghét nó nữa. Nơi ấy, em đến bên cuộc đời tôi, cho tôi biết thế nào là yêu, là hạnh phúc nhưng cũng chính nơi ấy đã để lại trong lòng tôi một vết cắt hằn sâu, vốn chẳng thể nào xóa mờ. Tôi yêu chocolate vì nó đã mang em đến. Tôi ghét khăn quàng, vì nó đã cướp em đi khỏi tôi. Nhưng tôi không thể nào tìm được lý giải cho gốc cây phong già này. Yêu hay ghét đây ? Đến bản thân tôi cũng không rõ nữa.








Bất giác cảm thấy gốc cây đó có gì rất giống tôi. Đều một mình đơn độc ở nơi đây…chờ đợi…một thứ vô định nào đó. Đến khi bản thân mệt mỏi, trơ trụi giữa nền tuyết trắng muốt rồi vẫn không thôi hy vọng, không thôi tin vào một người, vào một tình yêu không có bắt đầu. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi không ghét cái gốc cây ấy được. Giữa tôi và nó, dường như là đồng cảnh ngộ, cảm thông, chia sẻ và có chút gì đó của sự thương hại nữa.






Từ ngày em đi, chính nó đã giúp tôi nguôi ngoay phần nào nỗi nhớ em, ngăn tôi điên cuồng tìm kiếm bóng dáng em trong nhịp sống chật chột, bon chen này. Gió vẫn thổi mạnh từng cơn, rét buốt phả vào từng cành cây khẳng khiu như sắp rụng xuống. Nhưng cành cây ấy, vẫn kiên cường bám vào gốc rễ của nó…trụ lại cho qua mùa đông, trụ lại đến khi xuân về. Đợi nắng lên giúp cây thay lá, mang một màu sắc, một dáng vẻ, một sức sống mới.




Chẳng nói một lời, chia ly cứ thế tìm đến với anh
Chẳng nói một lời, kết thúc cứ thế đến với anh
Anh nghĩ trái tim mình…
…cũng ngỡ ngàng khi để em ra đi…
…mà chẳng hề được chuẩn bị từ trước
Tất cả đến mà chẳng nói một lời





Tất cả với tôi quá đỗi bất ngờ, từ khi em đến cho tới khi ra đi. Tôi vốn không hề nhận biết được bản thân đang làm gì nữa. Mọi chuyện chỉ như một cơn gió, một chiếc cầu vồng thoắt ẩn thoắt hiện trong cơn mưa hay như chiếc lá phong rơi xuống giữa lòng đường. Tất cả đều vụt qua một cách chóng vánh. Đôi khi tôi cũng tự hỏi…có thật là tôi yêu em nhiều vậy không ? Nhưng dường như câu hỏi đó quá vô nghĩa. Nếu không yêu thì việc gì Jung Yunho kiêu căng ngạo mạn của ngày nào lại như một tên ngốc thế này chứ ? Tôi thay đổi là vì ai, chẳng phải là em sao ?




Gốc cây vẫn luôn luôn hiện hữu nơi ven đường. Vẫn luôn ở nơi đó. Dù gió mưa hay giông bão vẫn bám chặt, chống chọi với thiên nhiên để luôn ở đó. Vì có thể “thứ quan trọng nhất” với cây phong đó sẽ trở về…bên gốc cây xù xì gai góc ngày nào. Và tôi cũng vậy, nên em…nhất định phải quay về, em nhé !


Tôi tin em. Chờ em. Đợi em. Và yêu em.



Chẳng nói một lời cứ thế đến rồi đi
Chẳng nói một lời cứ đến rồi đi
Có lẽ như cơn sốt trước đây…
…anh chỉ cần cho mình thời gian…
…đau đớn
Vì cuối cùng chỉ còn những vết thương ở lại 






Trái tim rách bươm ra từng mảnh nhỏ, khóe môi rỉ máu vì trong vô thức vẫn cứ gọi tên em. Dù tôi đã cố gắng chữa lành những vết thương, để lấy sức mạnh mà tiếp tục sống hay chăng là tôi không muốn em thấy tôi yếu đuối khi trở về. Phải trở nên thật mạnh mẽ dù luôn đơn độc, phải cho em thấy tình yêu của tôi dành cho em có thể vượt qua mọi khó khăn. Nó nuôi dưỡng tâm hồn tôi, tiếp thêm nghị lực sống mãnh liệt và quan trọng hơn cả là chứng minh rằng : “Tôi yêu em”




Ba thứ để lại dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời tôi. Vẫn thiếu phải không em…tôi vẫn đang đợi đây. Phép lạ cuối cùng, điều kì diệu thiêng liêng nhất và có lẽ cũng là…hạnh phúc của đời tôi.








Quay về để tim được sưởi ấm
Ấp nồng một giấc mơ yêu
Yên bình trong giây phút vĩnh cửu
Trường tồn theo thời địa thiên thu






Chocolate đưa em đến.
Khăn quàng mang em đi.
Nơi gốc cây phong ấy
Tôi tự hỏi…
…thứ gì có thể đem em về bên tôi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét